Ánh đèn chùm pha lê rọi xuống sàn đá cẩm thạch lấp lánh, nhưng không thể xua đi cái không khí lạnh lẽo, căng như dây đàn trong phòng khách biệt thự. Phan, với chiếc áo lụa bóng bẩy và nụ cười nửa miệng đầy vẻ nhạo báng, đặt sấp giấy tờ đã ký sẵn lên bàn. Đối diện anh, An vẫn ngồi thẳng thớm trên chiếc sô-pha da, ánh mắt kiên định giấu sau vẻ ngoài điềm tĩnh.
“Ký đi, An. Em làm gì mà phải cau mày suy nghĩ lâu thế? Đây là ‘giải thoát’ cho cả hai mà,” Phan dùng ngón tay gõ nhẹ lên tờ Đơn Ly Hôn, âm thanh nghe chói tai như tiếng chiêng tang. “Hay là em vẫn còn ảo tưởng về cái gọi là ‘tình nghĩa vợ chồng’ sau mười năm? Tôi nói thật, nó cũ kỹ và thối rữa lắm rồi.”
An ngước lên, đôi mắt cô sâu thăm thẳm như hồ thu. “Giải thoát? Anh nói hay nhỉ. Giải thoát cho anh rước cô bồ bé bỏng của anh về cái nhà này, hay giải thoát cho hai mươi tỷ mà anh đã lén lút chuyển hết sang tên mẹ ruột?” Giọng cô thản nhiên, nhưng mỗi từ thốt ra đều mang sức nặng của băng giá. “Anh tưởng tôi mù, hay tôi ngu đến mức không biết cái nhà này, cái công ty này, giờ đã không còn một đồng nào đứng tên ‘vợ chồng’ chúng ta nữa?”
Phan bật cười khẩy, một tràng cười khô khốc không chút vui vẻ. “Ồ, thông minh đấy. Nhưng thông minh để làm gì khi em vẫn chỉ là một cái bóng không sinh được con, một cái máy quản lý gia đình tẻ nhạt? Tiền bạc là của tôi làm ra, tôi muốn chia cho ai là quyền của tôi. Em giữ được cái danh ‘vợ Phan’ mười năm, đủ để em sống sung túc cả đời rồi. Tham lam quá không tốt đâu.”
An siết chặt bàn tay trên đùi, móng tay hằn sâu vào da thịt, nhưng cô không hề tỏ ra đau đớn. “Anh nói tôi tham lam? Anh là người đàn ông có tất cả, nhưng lại dùng mưu hèn kế bẩn để cướp đi những gì ít ỏi mà một người vợ hợp pháp xứng đáng được hưởng. Anh mới là kẻ hèn hạ, Phan ạ. Đáng lẽ ra anh nên thành thật, nói ‘Tôi hết yêu rồi, tôi cần người khác.’ Chứ không phải diễn cái vở kịch rẻ tiền này.”
“Thành thật à?” Phan nhếch mép, đứng dậy tiến đến bên cửa sổ, quay lưng lại với cô. “Nếu tôi thành thật, cô sẽ làm loạn, sẽ bám víu. Cô sẽ đòi chia chác, đòi nửa này nửa kia. Còn bây giờ? Cô có gì để đòi? Giấy trắng mực đen, tài sản là của mẹ tôi, không liên quan đến ly hôn. Cô chỉ còn cách ký vào thôi.” Anh quay lại, ánh mắt tràn ngập sự khinh miệt. “Ký đi, An. Sau đó, đi khỏi đây. Cô Thủy sẽ cần không gian để dưỡng thai.”
Cái tên “Thủy” như một nhát dao cuối cùng. An hít một hơi sâu, đôi mắt cô ánh lên một tia sáng lạnh lẽo và sắc bén. Sự kiềm chế bấy lâu đã đạt đến giới hạn. Cô nhận ra rằng, người đàn ông này không còn là người chồng cô từng yêu, mà là một kẻ xa lạ, tàn nhẫn và tham lam.
“Được thôi, tôi sẽ ký,” An nói, giọng điệu thay đổi đột ngột, trở nên ngọt ngào đến rợn người. Cô với tay lấy cây bút Montblanc mà anh đã tặng cô dịp kỷ niệm. “Nhưng anh có nghĩ, sau tất cả những gì anh làm, một người phụ nữ như tôi sẽ dễ dàng buông tay như vậy không? Sẽ không có một ‘món quà’ bất ngờ nào cho ngày trọng đại của anh sao?” Cô mỉm cười, một nụ cười khiến Phan bất giác rùng mình.
Phan cố trấn an bản thân bằng sự khinh thường. “Món quà? Cô tính gửi thiệp mời tham dự tiệc ly hôn của mình à? Đừng làm trò cười nữa, An. Vô vị.”
An không nói gì thêm. Cô đặt bút xuống, ký tên mình rõ ràng, dứt khoát. Âm thanh cọ xát của ngòi bút trên giấy như tiếng xé toạc một đoạn quá khứ. Ký xong, An đứng dậy. Cô không mang theo bất cứ thứ gì ngoài chiếc túi xách nhỏ. Trước khi bước ra khỏi cửa, cô quay lại, nhìn thẳng vào Phan: “Chúc mừng anh, Phan. Anh đã thắng. Nhưng trò chơi này, chỉ mới bắt đầu.”
Phan nhìn theo bóng lưng An khuất dần, cảm thấy một chút nhẹ nhõm, một chút hả hê, nhưng trong lòng vẫn có một vết cắn khó hiểu. Anh tự nhủ đó chỉ là sự phản kháng yếu ớt của một người thua cuộc. Anh lập tức gọi điện cho mẹ, giọng đầy đắc thắng: “Mọi chuyện xong rồi, mẹ. Mọi thứ đã nằm trong kế hoạch. Con sẽ tổ chức đám cưới với Thủy trong một tháng nữa.”
Một tháng sau.
Khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố rực rỡ trong ánh nến và hoa tươi. Đám cưới của Phan và Thủy, cô bồ trẻ đang mang thai, được tổ chức hoành tráng không kém gì một hôn lễ hoàng gia. Phan đứng cạnh Thủy, khuôn mặt rạng rỡ vẻ hạnh phúc và mãn nguyện. Anh đã đạt được tất cả: người vợ mới trẻ đẹp, đứa con nối dõi, và quan trọng nhất, bảo toàn được khối tài sản khổng lồ.
Trong khi cô dâu chú rể đang trao nhau nụ hôn trước tiếng vỗ tay rầm trời, một người phục vụ bước lên sân khấu, trên tay là một chiếc hộp gỗ mun được buộc bằng dải ruy băng vàng. Anh ta cung kính đặt nó lên bàn cạnh bánh kem.
“Thưa quý vị,” người phục vụ trịnh trọng tuyên bố. “Đây là món quà đặc biệt từ ‘cựu’ Phu nhân Phan gửi tặng cô dâu và chú rể. Cô ấy nhấn mạnh rằng nó phải được mở ngay bây giờ, trong thời khắc thiêng liêng này.”
Phan cảm thấy toàn thân mình lạnh toát. Cái cảm giác khó chịu và bất an mà An đã gieo rắc tháng trước bỗng trỗi dậy mạnh mẽ. Anh nhìn Thủy, cô ta cũng đang ngơ ngác.
“Mở nó ra đi, Phan,” Thủy thúc giục, giọng có chút tò mò xen lẫn cảnh giác. “Xem cô ta bày trò gì.”
Tay Phan run run mở chiếc hộp. Bên trong không phải là một món đồ trang sức đắt tiền, mà là một chiếc máy tính bảng nhỏ. Màn hình máy tự động bật sáng, chiếu lên một đoạn video. Khán phòng bỗng chốc im lặng như tờ, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về màn hình.
Đoạn video bắt đầu bằng cảnh Phan đang say xỉn, nằm vật ra trên sô-pha. Sau đó, giọng của anh vang lên, đầy chi tiết, miêu tả việc anh đã lén lút chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho mẹ ruột, cách anh ép An ký đơn ly hôn, và cả những lời lẽ khinh miệt mà anh dành cho cô. Tiếp theo là hình ảnh các giấy tờ pháp lý, bảng sao kê ngân hàng cho thấy giao dịch chuyển nhượng, và thậm chí là cuộc đối thoại riêng tư giữa Phan và mẹ anh, nơi họ bàn bạc về việc “tống khứ” An.
Thủy, đứng bên cạnh Phan, mặt cắt không còn một giọt máu. Cô ta vội vàng tháo tay Phan ra, lùi lại hai bước. Khán giả bắt đầu xì xào, tiếng nói chuyện ngày càng lớn và biến thành tiếng bàn tán ồn ào.
Phan cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Anh hiểu. An đã cài máy nghe lén, đã chuẩn bị từ lâu. Cô ta không hề yếu đuối, cô ta chỉ đang chờ đợi giây phút này để giáng đòn chí mạng. Món quà ly hôn của cô ta không phải là sự chúc phúc, mà là một bản cáo trạng công khai.
“Đây… đây là giả!” Phan hét lên, giọng lạc đi vì hoảng sợ. “Đây là dàn dựng! Cô ta ghen tuông điên loạn!”
Nhưng Thủy đã không còn lắng nghe. Cô ta giận dữ nhìn anh, không phải vì anh lừa dối An, mà vì anh đã quá ngu ngốc, quá liều lĩnh. “Anh nói dối! Anh là một tên lừa đảo! Đám cưới này… hủy!”
Trước sự sững sờ của mọi người, Thủy quăng bó hoa cưới xuống đất, xé toạc tấm khăn voan và chạy khỏi sân khấu. Bà mẹ Phan ngất lịm đi. Phan đứng chôn chân, nhìn đám đông hoang mang, nhìn sự nghiệp và danh dự của mình sụp đổ tan tành ngay trước mắt. Cái cảm giác nhục nhã và kinh hãi tột độ khiến anh không thể thở nổi.
Trong vòng một tuần sau ngày hủy hôn, Phan sống trong địa ngục. Công việc kinh doanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì vụ bê bối. Anh cố gắng liên lạc với Thủy, nhưng cô ta tắt điện thoại. Anh tìm về nhà mẹ ruột, nơi anh nghĩ là nơi trú ẩn an toàn, nơi tài sản của anh đang được cất giữ.
“Mẹ ơi, con cần tiền mặt để ổn định công ty. Vụ ly hôn này khiến mọi thứ rối tung lên,” Phan nói, giọng khẩn khoản.
Mẹ Phan, sau cơn sốc, nhìn anh bằng ánh mắt thất thần. “Tiền… tiền nào nữa, Phan? Con bé Thủy… nó đã lấy hết rồi!”
Phan cảm thấy một cú sốc lớn hơn cả cú sốc trong đám cưới. “Mẹ nói gì? Thủy lấy cái gì?”
“Một tuần trước khi con làm đám cưới, con bé Thủy đến đây, ngọt ngào và hiếu thảo lắm,” mẹ Phan bắt đầu khóc nấc. “Nó nói con bận rộn, muốn thay con lo liệu giấy tờ chuyển nhượng tài sản để mua một căn nhà mới cho hai đứa, tiện cho việc dưỡng thai. Nó nói nó cần giấy tờ gốc của căn biệt thự, của công ty, và tất cả tiền mặt cùng vàng bạc con đã cất trong két sắt mà mẹ đứng tên.”
Bà run rẩy đưa cho Phan một sấp giấy tờ mới. “Đây… đây là giấy chuyển nhượng mới. Giờ tất cả… đều đã sang tên nó rồi. Nó nói với mẹ, nó cần một ‘sự bảo đảm’ cho con trai nó. Rồi nó biến mất, không để lại một dấu vết nào. Ngay cả cái thai… có lẽ cũng là giả.”
Phan đổ sụp xuống ghế, khuôn mặt anh tái mét, không còn một chút máu. Mọi kế hoạch tỉ mỉ, mọi sự tính toán tàn nhẫn anh dành cho An, giờ đây, đã quay lại đâm anh một nhát chí mạng. Anh đã bị cô bồ non nớt mà anh khinh thường lừa gạt một cách ngoạn mục, dùng chính phương thức mà anh đã dùng để lừa An.
“Không thể nào… hai mươi tỷ… không còn gì sao?” Phan lẩm bẩm, giọng anh giờ chỉ còn là một tiếng rên rỉ vô vọng. Anh đã đánh đổi mười năm hôn nhân, đạo đức, và giờ là tất cả tài sản, để nhận lại một cú lừa đau đớn.
Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, hình ảnh An bỗng hiện về rõ nét. An thông minh, An kiên định, An tử tế. Cô ấy đã cảnh báo anh. Lời nói mỉa mai của cô ta: “Anh đã thắng. Nhưng trò chơi này, chỉ mới bắt đầu” giờ vang vọng trong đầu anh như một lời nguyền.
Trong một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng ở khu ngoại ô yên tĩnh, An đang nhâm nhi tách trà. Điện thoại cô rung lên. Đó là số của Phan. Cô nhìn màn hình, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, rồi ấn nút nghe.
“An… là anh đây,” giọng Phan nghẹn lại, run rẩy. “Xin em… xin em hãy gặp anh một lần. Anh cần em. Anh… anh xin lỗi.”
An im lặng một lúc lâu, để cho sự im lặng đó giày vò Phan. “Anh cần tôi? Sau khi anh dùng mọi thủ đoạn để đuổi tôi ra khỏi nhà, không để lại cho tôi một xu nào sao?”
“Anh sai rồi, An. Anh đã bị trừng phạt. Thủy… cô ta đã lừa anh, đã lấy hết tất cả. Tài sản, tiền bạc, tất cả đều mất rồi. Anh giờ trắng tay. Anh về nhà… anh thấy trống rỗng, anh thấy… anh chỉ muốn có em. Xin em, cho anh một cơ hội sửa sai.” Giọng Phan cầu xin thảm thiết, không còn chút kiêu ngạo nào của ngày xưa.
An cảm thấy trái tim mình nhói lên, nhưng không phải vì thương hại. Đó là sự thanh thản khi thấy công lý được thực thi, dù không phải do tay cô. “Anh trắng tay, Phan? Đó là cái giá cho sự bội bạc và lòng tham của anh. Anh nghĩ tôi là gì? Một bến đỗ an toàn, một chiếc phao cứu sinh khi anh chìm sao?”
“Không… anh không nghĩ thế. Anh nhớ những năm tháng của chúng ta, sự ổn định, sự quan tâm của em. Anh nhận ra, em mới là người vợ, người bạn đồng hành thật sự. Còn cô ta… cô ta chỉ yêu tiền của anh. An, anh biết anh không xứng đáng, nhưng xin em…” Phan nức nở.
An thở dài, đặt tách trà xuống. “Anh đã từng hỏi tôi, tôi sẽ tặng anh món quà gì. Món quà đó, Phan, không phải là đoạn video. Món quà của tôi là tự do. Tự do để anh thấy rõ bộ mặt thật của những người xung quanh anh, và giá trị thật sự của người đã ở bên anh mười năm.”
Cô dừng lại một chút, giọng nói trở nên mạnh mẽ và dứt khoát hơn. “Anh không cần phải cầu xin tôi tha thứ. Anh cần phải học cách đối diện với hậu quả của mình. Cuộc hôn nhân của chúng ta đã kết thúc. Tôi sẽ không quay lại làm người vá víu cuộc đời anh nữa.”
Nghe những lời đó, Phan hiểu rằng cánh cửa đã đóng sập. Anh đã mất tất cả: vợ, tiền bạc, danh dự, và quan trọng nhất, sự tôn trọng của người phụ nữ duy nhất đã yêu thương anh thật lòng.
Sáu tháng sau.
An mở một công ty thiết kế nội thất nhỏ. Cô không còn là “Phu nhân Phan” sống trong biệt thự xa hoa, nhưng cô có được sự bình yên và niềm đam mê đã bị chôn vùi bấy lâu. Tài sản của cô không phải là hai mươi tỷ mà Phan đã lừa lấy, mà là trí tuệ và sự độc lập của chính mình.
Một buổi chiều, khi cô đang xem bản vẽ, cánh cửa văn phòng mở ra. Một người đàn ông bước vào, mái tóc đã điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo. Đó là luật sư Trường, bạn thân lâu năm và là người đã giúp An trong vụ ly hôn.
“An này, tôi có tin tốt,” luật sư Trường mỉm cười, đưa cho cô một phong bì. “Sau vụ việc của Phan và cô Thủy, có bằng chứng cho thấy một phần lớn tài sản của Phan được hình thành trong thời kỳ hôn nhân và đã được chuyển nhượng bất hợp pháp nhằm mục đích trốn tránh nghĩa vụ chia tài sản.”
An nhướng mày. “Ý anh là sao?”
“Phan đã quá tham lam và sơ hở. Cô Thủy đã tẩu tán tài sản, nhưng không hoàn toàn sạch sẽ. Chúng ta đã truy được một phần của số tiền đó, và quan trọng hơn, căn nhà cũ của hai người, dù đã sang tên mẹ Phan, vẫn có thể bị kiện đòi lại một phần quyền lợi do nó là tài sản chung hình thành trong thời kỳ hôn nhân.” Luật sư Trường đặt tờ séc lên bàn. “Đây là khoản tiền bồi thường đầu tiên, một phần nhỏ của sự công bằng. Và hơn thế nữa…”
Ông mỉm cười đầy ẩn ý. “Phan đã phải bán đi toàn bộ cổ phần công ty để trả nợ. Một trong những đối tác mua lại đã liên hệ với tôi, ngỏ ý muốn mời cô, người đã quản lý hành chính và tài chính công ty cũ của Phan mười năm, về làm Giám đốc Điều hành. Với tài năng và sự hiểu biết của cô, đây là cơ hội tuyệt vời.”
An nhìn tờ séc, rồi nhìn sang luật sư Trường. Cô không còn cần tiền của Phan, nhưng cô hiểu đây là sự công nhận cho khả năng của mình. Cô đứng dậy, tiến đến bên cửa sổ, nhìn ra đường phố tấp nập. Cô đã mất một người chồng bội bạc và một khối tài sản, nhưng đổi lại, cô đã tìm lại được chính mình.
“Cảm ơn anh, Trường. Tôi sẽ nhận lời. Nhưng không phải để trả thù Phan, mà để chứng minh rằng, phụ nữ không chỉ là cái bóng của chồng họ,” An mỉm cười, một nụ cười thật sự rạng rỡ, tự tin. “Về phần Phan… anh ấy sẽ phải tự xây dựng lại từ đầu. Hy vọng lần này, anh ấy sẽ dùng sự thông minh của mình để làm điều gì đó chân chính.”
An biết rằng, cuộc đời của cô đã bước sang một trang mới, tươi sáng và rực rỡ hơn nhiều so với cái biệt thự xa hoa nhưng lạnh lẽo ngày xưa. Cô đã giành chiến thắng trong trò chơi không phải bằng cách tranh giành tiền bạc, mà bằng cách chọn lựa sự tự trọng, công lý và độc lập. Đó là kết thúc có hậu nhất mà cô có thể có được.