Blog

  • Từ 10 giờ mùng 1 Tết Nguyên đán 2026

    Từ 10 giờ mùng 1 Tết Nguyên đán 2026

    Sáng 12-12, Cục Cảnh sát giao thông (C08, Bộ Công an) ban hành kế hoạch nhằm siết chặt trật tự và đảm bảo an toàn giao thông phục vụ Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XIV của Đảng, bầu cử đại biểu Quốc hội khóa XVI…

    Theo C08, đợt cao điểm được triển khai trên phạm vi toàn quốc với yêu cầu chủ động nắm tình hình từ sớm, từ xa, dự báo đúng và xử lý kịp thời mọi nguy cơ mất an toàn giao thông, ùn tắc, tai nạn đặc biệt nghiêm trọng và các vụ việc gây rối trật tự công cộng.

    Kế hoạch trên với mục tiêu không để xảy ra điểm nóng, bảo đảm tuyệt đối an toàn cho các sự kiện chính trị, kinh tế, văn hóa quan trọng diễn ra trong năm 2026.


    Sáng 12-12, cảnh sát giao toàn quốc tổ chức lễ xuất quân thực hiện kế hoạch. Ảnh: C08 cung cấp
    Lực lượng cảnh sát giao thông sẽ triển khai đồng bộ các giải pháp nghiệp vụ, kiềm chế tai nạn giao thông, hạn chế ùn tắc tại Hà Nội, TPHCM và các địa bàn trọng điểm; xử lý nghiêm các hành vi vi phạm như tụ tập, đua xe trái phép, lạng lách, đánh võng, chống người thi hành công vụ.

    Cùng với đó, C08 yêu cầu toàn lực lượng chấp hành nghiêm quy trình công tác và điều lệnh công an nhân dân, ứng xử chuẩn mực, không để phát sinh mâu thuẫn nhỏ dẫn tới phức tạp, ảnh hưởng đến an ninh, an toàn của các sự kiện.

    Trên tuyến đường bộ, các tổ công tác tập trung kiểm tra, xử lý các hành vi vi phạm là nguyên nhân trực tiếp gây tai nạn như sử dụng rượu bia và chất ma túy khi điều khiển phương tiện, chạy quá tốc độ, đi sai làn đường, chuyển hướng không có tín hiệu, điều khiển xe quá tải, quá khổ hoặc cơi nới thùng hàng.

    Từ 10 giờ mùng 1 Tết Nguyên đán Bính Ngọ, cảnh sát giao thông toàn quốc đồng loạt kiểm tra nồng độ cồn.

    Với tuyến đường thủy, C08 chỉ đạo siết chặt quản lý phương tiện, thuyền viên, điều kiện an toàn tại cảng, bến và các hoạt động vận chuyển hàng hóa, hành khách.

    Một trong những nội dung quan trọng của đợt cao điểm là tổ chức tuần tra, kiểm soát liên tuyến trên toàn tuyến Quốc lộ 1A từ Lạng Sơn đến Cà Mau. C08 triển khai mô hình kết hợp hóa trang và công khai, tuần tra cơ động và kiểm soát cố định, bố trí lực lượng 24/24 giờ với 4 ca trực mỗi ngày.

    Cùng với hoạt động tuần tra, C08 yêu cầu 100% tổ công tác sử dụng thiết bị kỹ thuật nghiệp vụ, gồm camera cầm tay và camera mini gắn trên người để ghi hình xuyên suốt quá trình kiểm tra, xử lý tại điểm kiểm soát hoặc tại trạm cảnh sát giao thông.

    Trong khi đó, để bảo đảm giao thông thông suốt phục vụ Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XIV của Đảng và các hoạt động dịp Tết Nguyên đán, lực lượng cảnh sát giao thông tại các địa phương được yêu cầu chủ động nắm chắc thông tin về lịch trình di chuyển của các đoàn đại biểu và lãnh đạo Đảng, Nhà nước; khảo sát kỹ các nút giao trọng điểm, khu vực lễ hội, điểm du lịch, những đoạn đường đèo dốc và vị trí có nguy cơ sạt lở cao.

    Khi xảy ra ùn tắc, lực lượng phải triển khai phân luồng từ xa, phối hợp ứng trực cả ban đêm tại các điểm nguy hiểm, đồng thời sẵn sàng huy động lực lượng khi có yêu cầu tăng cường dẫn đoàn hoặc xử lý tình huống đột xuất.

    https://www.sggp.org.vn/tu-10-gio-mung-1-tet-nguyen-dan-2026-canh-sat-giao-thong-dong-loat-kiem-tra-nong-do-con-post828282.html

  • Ông nội cho chú út 1 căn nhà và 2 mảnh đất, trong khi bố tôi là con cùng cha khác mẹ lại chẳng được một chút gì

    Ông nội cho chú út 1 căn nhà và 2 mảnh đất, trong khi bố tôi là con cùng cha khác mẹ lại chẳng được một chút gì

    Trong cái làng ven sông này, người ta vẫn thường mang câu chuyện của gia đình tôi ra để bàn tán lúc trà dư tửu hậu. Chuyện về một người cha thiên vị đến mức tàn nhẫn và một người con hiếu thảo đến mức “khờ dại”. Bố tôi là con của bà cả, người vợ đầu quá cố của ông nội. Sau khi bà mất, ông đi bước nữa và có thêm chú út. Kể từ đó, ranh giới giữa hai dòng con cái được vạch ra rõ rệt như dòng sông ngăn đôi bờ.

    Năm chú út lấy vợ, ông nội cắt một mảnh đất mặt đường và xây tặng chú căn nhà hai tầng khang trang nhất vùng, kèm theo hai mảnh đất vườn màu mỡ. Trong khi đó, gia đình tôi bốn miệng ăn vẫn chen chúc trong căn nhà lá lụp xụp ven đê, mỗi mùa mưa về là cả nhà lại thức trắng đêm để hứng nước dột.

    Ông nội giàu có, sở hữu căn biệt thự 5 tầng nguy nga nhất phố huyện, nhưng chưa bao giờ ông bước chân qua cửa nhà tôi. Ngày chị em tôi thiếu tiền đóng học, mẹ đánh bạo sang hỏi vay, ông chỉ lạnh lùng bảo: “Tiền tao để lo cho tương lai của chú út, tụi mày tự làm tự ăn”.

    Nghèo khó là thế, nhưng bố tôi chưa bao giờ một lời oán trách. Ông vốn tính lầm lì, chỉ biết làm lụng. Bố có cái nghề chài lưới trên sông. Mỗi lần may mắn kéo được con cá chép to hay con cá lăng quý, mẹ mừng rỡ bảo: “Cái này mang ra chợ bán cũng đủ tiền gạo cho mấy đứa nhỏ cả tuần, anh để em mang đi nha”. Nhưng bố nhất định không chịu. Ông lặng lẽ làm sạch cá, gói ghém cẩn thận rồi đạp chiếc xe cà tàng mang sang biếu nội. Đáp lại lòng thành của bố, chưa bao giờ nội mời bố lấy một chén trà tử tế.

    Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, ông nội đổ bệnh rồi qua đời đột ngột. Ngày tang lễ, nhà chú út thuê dàn kèn trống rình rang, người xe tấp nập. Gia đình tôi chỉ lặng lẽ lo việc hậu cần, ai sai gì làm nấy, không một lời tranh giành.

    Ngày mãn tang, khi con cháu tề tựu đông đủ để nghe về phân chia tài sản, chú út hất hàm nhìn bố tôi – lúc này vẫn mặc bộ quần áo lao động sờn cũ, đứng nép mình ở góc sân. Chú cười lớn, một điệu cười đầy vẻ đắc thắng và khinh miệt:

    “À, suýt nữa thì em quên. Lúc lâm chung bố có dặn lại, anh cả tuy chẳng giúp được gì cho dòng tộc nhưng cũng là máu mủ. Đây, bố cho anh cái này làm kỷ niệm!”

    Nói rồi, chú vứt cái ba lô vải cũ rích, sờn rách và bám đầy bụi bặm xuống nền gạch, ngay sát chân bố. Đám con cháu nhà chú út cười rộ lên: “Đấy, ông công bằng thế còn gì, đúng là người nào đồ nấy!”.

    Bố tôi chẳng nói nửa lời, cúi xuống nhặt cái ba lô cũ, ôm chặt vào lòng như ôm một báu vật rồi lẳng lặng dắt xe ra về. Nhìn bóng dáng tiều tụy của bố đổ dài trên con đường làng, tôi thấy lòng mình thắt lại vì uất ức.

    Tối hôm đó, căn nhà lá của chúng tôi im lìm dưới ánh đèn dầu leo lét. Bố đặt chiếc ba lô lên bàn gỗ, tay run run mở khóa. Ban đầu, bố chỉ muốn lấy tấm ảnh cũ của nội ra để thờ, nhưng khi lật lớp lót bên dưới, một túi nylon lớn hiện ra. Bố mở túi, và rồi, cả nhà tôi như ngưng thở.

    Trên bàn là một tập giấy tờ dày cộp. Trên cùng là cuốn sổ đỏ mang tên bố tôi, sở hữu toàn bộ khu đồi trồng rừng rộng hơn 10 hecta – mảnh đất mà bấy lâu nay chú út vẫn thèm khát để xây khu nghỉ dưỡng. Bên dưới đó là một tờ giấy chuyển nhượng khác: Quyền sở hữu căn biệt thự 5 tầng cùng toàn bộ khu đất thổ cư lâu năm của ông nội. Cuối cùng là một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 3 tỷ đồng.

    Giữa đống giấy tờ là một lá thư tay với nét chữ run rẩy của ông nội:

    “Gửi con trai cả của bố! Bố biết con sẽ buồn vì sự ghẻ lạnh của bố suốt bao năm qua. Nhưng bố buộc phải đóng kịch như vậy để bảo vệ tài sản này cho con. Thằng út bản tính ham chơi, phá tán, nếu thấy bố đưa cho con, nó sẽ không để gia đình con yên ổn. Bố vờ cho nó nhà cửa, đất vườn để nó tưởng nó đã thắng, nhưng thực chất những gì giá trị nhất, bố đều để lại cho con – đứa con hiếu thảo, chưa bao giờ bỏ rơi bố dù chỉ là một con cá nhỏ hay một lời hỏi thăm âm thầm. Hãy dùng số tiền này để lo cho các cháu ăn học. Bố nợ con một đời…”

    Bố tôi đọc đến đó thì òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Hóa ra, ông nội không hề mù quáng. Ông đã quan sát tất cả. Ông nhìn thấy sự bội bạc của chú út trong những ngày ông nằm trên giường bệnh và nhìn thấy cả sự nhẫn nại, chân thành của bố tôi.

    Sáng hôm sau, khi chú út hùng hổ sang nhà tôi định đòi lại cái ba lô vì “tiếc rẻ” cái khóa kéo, chú đã chết lặng khi thấy bố tôi đang đứng đợi với tờ di chúc có chứng thực của luật sư.

    Cả căn biệt thự và khu đồi quý giá – niềm tự hào duy nhất của dòng họ – nay đã thuộc về người mà chú vẫn luôn gọi là “kẻ nghèo hèn”. Chú út ngã quỵ xuống sân, còn bố tôi, ông không hề chì chiết. Ông chỉ nhìn chú rồi bảo: “Tiền tài là vật ngoài thân, cái bố để lại cho anh không phải là sổ đỏ, mà là sự thanh thản trong tâm hồn. Chú đã có quá nhiều, giờ hãy học cách sống sao cho xứng đáng với những gì bố đã cho”.

    Gia đình tôi không còn sống trong cảnh dột nát nữa, nhưng bố vẫn giữ thói quen cũ. Thỉnh thoảng, ông vẫn đi kéo lưới, rồi mang con cá to nhất ra mộ nội, ngồi đó tâm sự thật lâu. Tôi hiểu rằng, sự đổi đời này không phải từ trên trời rơi xuống, mà là quả ngọt của một đời sống thiện lương và hiếu nghĩa, dù cho bóng tối của sự bất công có bao phủ bao lâu đi chăng nữa.

  • Thông tin kh:.ẩn về tin nhắn trên Z:.a:.l:.o, tất cả người dân cần biết càng sớm càng tốt

    Thông tin kh:.ẩn về tin nhắn trên Z:.a:.l:.o, tất cả người dân cần biết càng sớm càng tốt

    Những tin nhắn có nội dung kiểu này trên Zalo vừa được Công an cảnh báo.

    Thời gian gần đây, trên các nền tảng mạng xã hội như TikTok, Facebook xuất hiện nhiều tài khoản công khai chào mời dịch vụ “theo dõi Zalo vợ/chồng”, “đọc trộm tin nhắn người yêu từ xa”. Những nội dung này đánh mạnh vào tâm lý nghi ngờ, tò mò trong các mối quan hệ tình cảm, khiến không ít người tìm cách liên hệ thử. Tuy nhiên, phía sau các lời quảng cáo hấp dẫn là thủ đoạn lừa đảo tinh vi nhằm chiếm đoạt dữ liệu cá nhân và tài sản của người dùng.

    Theo thông tin từ Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao – Công an tỉnh Đồng Tháp, chị V. (ngụ TP. Hồng Ngự, tỉnh Đồng Tháp) từng suýt trở thành nạn nhân của hình thức lừa đảo này. Trước đó, khi thấy một tài khoản TikTok quảng cáo dịch vụ “xem trộm Zalo vợ/chồng”, chị V. đã chủ động liên hệ để tìm hiểu.

    Sau khi kết bạn qua Zalo, đối tượng khẳng định có thể giúp chị đọc toàn bộ tin nhắn của người khác “vĩnh viễn”, chỉ cần cung cấp số điện thoại. Giá dịch vụ được đưa ra là 800.000 đồng. Đáng chú ý, đối tượng không thực hiện bất kỳ thao tác kỹ thuật nào mà chỉ gửi cho chị V. một mã QR, yêu cầu quét để “kích hoạt dịch vụ”.

    Nhận thấy dấu hiệu bất thường, chị V. đã từ chối quét mã QR và chấm dứt trao đổi. Nhờ sự cảnh giác kịp thời, chị tránh được nguy cơ bị cài mã độc, đánh cắp thông tin cá nhân và tài khoản.

    Tất cả mọi lời quảng cáo kiểu “xem Zalo từ xa”, “đọc tin nhắn bí mật” đều là lừa đảo nhằm chiếm đoạt tài sản và dữ liệu của bạn. (Ảnh: Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao – Công an tỉnh Đồng Tháp)

    Tất cả mọi lời quảng cáo kiểu “xem Zalo từ xa”, “đọc tin nhắn bí mật” đều là lừa đảo nhằm chiếm đoạt tài sản và dữ liệu của bạn. (Ảnh: Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao – Công an tỉnh Đồng Tháp)

    Theo cơ quan chức năng, các mã QR được các đối tượng lừa đảo gửi cho nạn nhân hoàn toàn không có khả năng “mở khóa” hay “xem trộm” tin nhắn Zalo như quảng cáo. Thực chất, các mã này thường chứa mã độc hoặc dẫn đến các ứng dụng giả mạo. Khi người dùng quét mã hoặc cài đặt ứng dụng theo hướng dẫn, kẻ gian có thể chiếm quyền kiểm soát thiết bị và thực hiện nhiều hành vi nguy hiểm như: Thu thập dữ liệu cá nhân (danh bạ, hình ảnh, tin nhắn), chiếm đoạt tài khoản mạng xã hội, truy cập tài khoản ngân hàng, theo dõi hoạt động điện thoại, nghe lén, định vị hoặc điều khiển thiết bị từ xa.

    Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao khẳng định, mọi lời mời gọi “xem trộm Zalo”, “đọc tin nhắn từ xa” đều là chiêu trò lừa đảo. Zalo sử dụng cơ chế bảo mật độc lập, không cá nhân hay tổ chức nào có thể đọc tin nhắn chỉ thông qua số điện thoại. Việc truy cập nội dung tin nhắn chỉ có thể thực hiện khi đăng nhập đúng tài khoản hoặc trực tiếp sử dụng thiết bị của chủ sở hữu.

    Trước tình trạng trên, lực lượng chức năng khuyến cáo người dân tuyệt đối không quét mã QR lạ, không cài đặt ứng dụng không rõ nguồn gốc, đặc biệt là các ứng dụng quảng cáo khả năng “theo dõi từ xa”, “xem tin nhắn bí mật”, “định vị người thân”. Người dân cần nâng cao cảnh giác, không để sự tò mò hay nghi ngờ cá nhân trở thành cơ hội để các đối tượng xấu lợi dụng, gây ra những rủi ro về an ninh thông tin và tài sản.

    Đời sống và pháp luật

  • Chồng âmmưu chuyển hết nhà và 20 tỷ tài sản sang cho mẹ ruột rồi é;/p vợ kí đơn ly h/ôn, đu:ổi ra khỏi nhà để đón bồ trẻ đang ma;ng th;/ai về sống cùng. 1 tháng sau ngay giữa đám cưới, “chính cung” gửi đến một món quà khiến gã chồng kị:nh h;;ãi tột độ hủy hôn ngay lập tức, vội vã tìm về nhà vợcũ c;ầu xi;;n tha lỗi nhưng trời ơi

    Chồng âmmưu chuyển hết nhà và 20 tỷ tài sản sang cho mẹ ruột rồi é;/p vợ kí đơn ly h/ôn, đu:ổi ra khỏi nhà để đón bồ trẻ đang ma;ng th;/ai về sống cùng. 1 tháng sau ngay giữa đám cưới, “chính cung” gửi đến một món quà khiến gã chồng kị:nh h;;ãi tột độ hủy hôn ngay lập tức, vội vã tìm về nhà vợcũ c;ầu xi;;n tha lỗi nhưng trời ơi

    Ánh đèn chùm pha lê rọi xuống sàn đá cẩm thạch lấp lánh, nhưng không thể xua đi cái không khí lạnh lẽo, căng như dây đàn trong phòng khách biệt thự. Phan, với chiếc áo lụa bóng bẩy và nụ cười nửa miệng đầy vẻ nhạo báng, đặt sấp giấy tờ đã ký sẵn lên bàn. Đối diện anh, An vẫn ngồi thẳng thớm trên chiếc sô-pha da, ánh mắt kiên định giấu sau vẻ ngoài điềm tĩnh.

    “Ký đi, An. Em làm gì mà phải cau mày suy nghĩ lâu thế? Đây là ‘giải thoát’ cho cả hai mà,” Phan dùng ngón tay gõ nhẹ lên tờ Đơn Ly Hôn, âm thanh nghe chói tai như tiếng chiêng tang. “Hay là em vẫn còn ảo tưởng về cái gọi là ‘tình nghĩa vợ chồng’ sau mười năm? Tôi nói thật, nó cũ kỹ và thối rữa lắm rồi.”

    An ngước lên, đôi mắt cô sâu thăm thẳm như hồ thu. “Giải thoát? Anh nói hay nhỉ. Giải thoát cho anh rước cô bồ bé bỏng của anh về cái nhà này, hay giải thoát cho hai mươi tỷ mà anh đã lén lút chuyển hết sang tên mẹ ruột?” Giọng cô thản nhiên, nhưng mỗi từ thốt ra đều mang sức nặng của băng giá. “Anh tưởng tôi mù, hay tôi ngu đến mức không biết cái nhà này, cái công ty này, giờ đã không còn một đồng nào đứng tên ‘vợ chồng’ chúng ta nữa?”

    Phan bật cười khẩy, một tràng cười khô khốc không chút vui vẻ. “Ồ, thông minh đấy. Nhưng thông minh để làm gì khi em vẫn chỉ là một cái bóng không sinh được con, một cái máy quản lý gia đình tẻ nhạt? Tiền bạc là của tôi làm ra, tôi muốn chia cho ai là quyền của tôi. Em giữ được cái danh ‘vợ Phan’ mười năm, đủ để em sống sung túc cả đời rồi. Tham lam quá không tốt đâu.”

    An siết chặt bàn tay trên đùi, móng tay hằn sâu vào da thịt, nhưng cô không hề tỏ ra đau đớn. “Anh nói tôi tham lam? Anh là người đàn ông có tất cả, nhưng lại dùng mưu hèn kế bẩn để cướp đi những gì ít ỏi mà một người vợ hợp pháp xứng đáng được hưởng. Anh mới là kẻ hèn hạ, Phan ạ. Đáng lẽ ra anh nên thành thật, nói ‘Tôi hết yêu rồi, tôi cần người khác.’ Chứ không phải diễn cái vở kịch rẻ tiền này.”

    “Thành thật à?” Phan nhếch mép, đứng dậy tiến đến bên cửa sổ, quay lưng lại với cô. “Nếu tôi thành thật, cô sẽ làm loạn, sẽ bám víu. Cô sẽ đòi chia chác, đòi nửa này nửa kia. Còn bây giờ? Cô có gì để đòi? Giấy trắng mực đen, tài sản là của mẹ tôi, không liên quan đến ly hôn. Cô chỉ còn cách ký vào thôi.” Anh quay lại, ánh mắt tràn ngập sự khinh miệt. “Ký đi, An. Sau đó, đi khỏi đây. Cô Thủy sẽ cần không gian để dưỡng thai.”

    Cái tên “Thủy” như một nhát dao cuối cùng. An hít một hơi sâu, đôi mắt cô ánh lên một tia sáng lạnh lẽo và sắc bén. Sự kiềm chế bấy lâu đã đạt đến giới hạn. Cô nhận ra rằng, người đàn ông này không còn là người chồng cô từng yêu, mà là một kẻ xa lạ, tàn nhẫn và tham lam.

    “Được thôi, tôi sẽ ký,” An nói, giọng điệu thay đổi đột ngột, trở nên ngọt ngào đến rợn người. Cô với tay lấy cây bút Montblanc mà anh đã tặng cô dịp kỷ niệm. “Nhưng anh có nghĩ, sau tất cả những gì anh làm, một người phụ nữ như tôi sẽ dễ dàng buông tay như vậy không? Sẽ không có một ‘món quà’ bất ngờ nào cho ngày trọng đại của anh sao?” Cô mỉm cười, một nụ cười khiến Phan bất giác rùng mình.

    Phan cố trấn an bản thân bằng sự khinh thường. “Món quà? Cô tính gửi thiệp mời tham dự tiệc ly hôn của mình à? Đừng làm trò cười nữa, An. Vô vị.”

    An không nói gì thêm. Cô đặt bút xuống, ký tên mình rõ ràng, dứt khoát. Âm thanh cọ xát của ngòi bút trên giấy như tiếng xé toạc một đoạn quá khứ. Ký xong, An đứng dậy. Cô không mang theo bất cứ thứ gì ngoài chiếc túi xách nhỏ. Trước khi bước ra khỏi cửa, cô quay lại, nhìn thẳng vào Phan: “Chúc mừng anh, Phan. Anh đã thắng. Nhưng trò chơi này, chỉ mới bắt đầu.”

    Phan nhìn theo bóng lưng An khuất dần, cảm thấy một chút nhẹ nhõm, một chút hả hê, nhưng trong lòng vẫn có một vết cắn khó hiểu. Anh tự nhủ đó chỉ là sự phản kháng yếu ớt của một người thua cuộc. Anh lập tức gọi điện cho mẹ, giọng đầy đắc thắng: “Mọi chuyện xong rồi, mẹ. Mọi thứ đã nằm trong kế hoạch. Con sẽ tổ chức đám cưới với Thủy trong một tháng nữa.”

    Một tháng sau.

    Khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố rực rỡ trong ánh nến và hoa tươi. Đám cưới của Phan và Thủy, cô bồ trẻ đang mang thai, được tổ chức hoành tráng không kém gì một hôn lễ hoàng gia. Phan đứng cạnh Thủy, khuôn mặt rạng rỡ vẻ hạnh phúc và mãn nguyện. Anh đã đạt được tất cả: người vợ mới trẻ đẹp, đứa con nối dõi, và quan trọng nhất, bảo toàn được khối tài sản khổng lồ.

    Trong khi cô dâu chú rể đang trao nhau nụ hôn trước tiếng vỗ tay rầm trời, một người phục vụ bước lên sân khấu, trên tay là một chiếc hộp gỗ mun được buộc bằng dải ruy băng vàng. Anh ta cung kính đặt nó lên bàn cạnh bánh kem.

    “Thưa quý vị,” người phục vụ trịnh trọng tuyên bố. “Đây là món quà đặc biệt từ ‘cựu’ Phu nhân Phan gửi tặng cô dâu và chú rể. Cô ấy nhấn mạnh rằng nó phải được mở ngay bây giờ, trong thời khắc thiêng liêng này.”

    Phan cảm thấy toàn thân mình lạnh toát. Cái cảm giác khó chịu và bất an mà An đã gieo rắc tháng trước bỗng trỗi dậy mạnh mẽ. Anh nhìn Thủy, cô ta cũng đang ngơ ngác.

    “Mở nó ra đi, Phan,” Thủy thúc giục, giọng có chút tò mò xen lẫn cảnh giác. “Xem cô ta bày trò gì.”

    Tay Phan run run mở chiếc hộp. Bên trong không phải là một món đồ trang sức đắt tiền, mà là một chiếc máy tính bảng nhỏ. Màn hình máy tự động bật sáng, chiếu lên một đoạn video. Khán phòng bỗng chốc im lặng như tờ, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về màn hình.

    Đoạn video bắt đầu bằng cảnh Phan đang say xỉn, nằm vật ra trên sô-pha. Sau đó, giọng của anh vang lên, đầy chi tiết, miêu tả việc anh đã lén lút chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho mẹ ruột, cách anh ép An ký đơn ly hôn, và cả những lời lẽ khinh miệt mà anh dành cho cô. Tiếp theo là hình ảnh các giấy tờ pháp lý, bảng sao kê ngân hàng cho thấy giao dịch chuyển nhượng, và thậm chí là cuộc đối thoại riêng tư giữa Phan và mẹ anh, nơi họ bàn bạc về việc “tống khứ” An.

    Thủy, đứng bên cạnh Phan, mặt cắt không còn một giọt máu. Cô ta vội vàng tháo tay Phan ra, lùi lại hai bước. Khán giả bắt đầu xì xào, tiếng nói chuyện ngày càng lớn và biến thành tiếng bàn tán ồn ào.

    Phan cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Anh hiểu. An đã cài máy nghe lén, đã chuẩn bị từ lâu. Cô ta không hề yếu đuối, cô ta chỉ đang chờ đợi giây phút này để giáng đòn chí mạng. Món quà ly hôn của cô ta không phải là sự chúc phúc, mà là một bản cáo trạng công khai.

    “Đây… đây là giả!” Phan hét lên, giọng lạc đi vì hoảng sợ. “Đây là dàn dựng! Cô ta ghen tuông điên loạn!”

    Nhưng Thủy đã không còn lắng nghe. Cô ta giận dữ nhìn anh, không phải vì anh lừa dối An, mà vì anh đã quá ngu ngốc, quá liều lĩnh. “Anh nói dối! Anh là một tên lừa đảo! Đám cưới này… hủy!”

    Trước sự sững sờ của mọi người, Thủy quăng bó hoa cưới xuống đất, xé toạc tấm khăn voan và chạy khỏi sân khấu. Bà mẹ Phan ngất lịm đi. Phan đứng chôn chân, nhìn đám đông hoang mang, nhìn sự nghiệp và danh dự của mình sụp đổ tan tành ngay trước mắt. Cái cảm giác nhục nhã và kinh hãi tột độ khiến anh không thể thở nổi.

    Trong vòng một tuần sau ngày hủy hôn, Phan sống trong địa ngục. Công việc kinh doanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì vụ bê bối. Anh cố gắng liên lạc với Thủy, nhưng cô ta tắt điện thoại. Anh tìm về nhà mẹ ruột, nơi anh nghĩ là nơi trú ẩn an toàn, nơi tài sản của anh đang được cất giữ.

    “Mẹ ơi, con cần tiền mặt để ổn định công ty. Vụ ly hôn này khiến mọi thứ rối tung lên,” Phan nói, giọng khẩn khoản.

    Mẹ Phan, sau cơn sốc, nhìn anh bằng ánh mắt thất thần. “Tiền… tiền nào nữa, Phan? Con bé Thủy… nó đã lấy hết rồi!”

    Phan cảm thấy một cú sốc lớn hơn cả cú sốc trong đám cưới. “Mẹ nói gì? Thủy lấy cái gì?”

    “Một tuần trước khi con làm đám cưới, con bé Thủy đến đây, ngọt ngào và hiếu thảo lắm,” mẹ Phan bắt đầu khóc nấc. “Nó nói con bận rộn, muốn thay con lo liệu giấy tờ chuyển nhượng tài sản để mua một căn nhà mới cho hai đứa, tiện cho việc dưỡng thai. Nó nói nó cần giấy tờ gốc của căn biệt thự, của công ty, và tất cả tiền mặt cùng vàng bạc con đã cất trong két sắt mà mẹ đứng tên.”

    Bà run rẩy đưa cho Phan một sấp giấy tờ mới. “Đây… đây là giấy chuyển nhượng mới. Giờ tất cả… đều đã sang tên nó rồi. Nó nói với mẹ, nó cần một ‘sự bảo đảm’ cho con trai nó. Rồi nó biến mất, không để lại một dấu vết nào. Ngay cả cái thai… có lẽ cũng là giả.”

    Phan đổ sụp xuống ghế, khuôn mặt anh tái mét, không còn một chút máu. Mọi kế hoạch tỉ mỉ, mọi sự tính toán tàn nhẫn anh dành cho An, giờ đây, đã quay lại đâm anh một nhát chí mạng. Anh đã bị cô bồ non nớt mà anh khinh thường lừa gạt một cách ngoạn mục, dùng chính phương thức mà anh đã dùng để lừa An.

    “Không thể nào… hai mươi tỷ… không còn gì sao?” Phan lẩm bẩm, giọng anh giờ chỉ còn là một tiếng rên rỉ vô vọng. Anh đã đánh đổi mười năm hôn nhân, đạo đức, và giờ là tất cả tài sản, để nhận lại một cú lừa đau đớn.

    Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, hình ảnh An bỗng hiện về rõ nét. An thông minh, An kiên định, An tử tế. Cô ấy đã cảnh báo anh. Lời nói mỉa mai của cô ta: “Anh đã thắng. Nhưng trò chơi này, chỉ mới bắt đầu” giờ vang vọng trong đầu anh như một lời nguyền.

    Trong một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng ở khu ngoại ô yên tĩnh, An đang nhâm nhi tách trà. Điện thoại cô rung lên. Đó là số của Phan. Cô nhìn màn hình, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, rồi ấn nút nghe.

    “An… là anh đây,” giọng Phan nghẹn lại, run rẩy. “Xin em… xin em hãy gặp anh một lần. Anh cần em. Anh… anh xin lỗi.”

    An im lặng một lúc lâu, để cho sự im lặng đó giày vò Phan. “Anh cần tôi? Sau khi anh dùng mọi thủ đoạn để đuổi tôi ra khỏi nhà, không để lại cho tôi một xu nào sao?”

    “Anh sai rồi, An. Anh đã bị trừng phạt. Thủy… cô ta đã lừa anh, đã lấy hết tất cả. Tài sản, tiền bạc, tất cả đều mất rồi. Anh giờ trắng tay. Anh về nhà… anh thấy trống rỗng, anh thấy… anh chỉ muốn có em. Xin em, cho anh một cơ hội sửa sai.” Giọng Phan cầu xin thảm thiết, không còn chút kiêu ngạo nào của ngày xưa.

    An cảm thấy trái tim mình nhói lên, nhưng không phải vì thương hại. Đó là sự thanh thản khi thấy công lý được thực thi, dù không phải do tay cô. “Anh trắng tay, Phan? Đó là cái giá cho sự bội bạc và lòng tham của anh. Anh nghĩ tôi là gì? Một bến đỗ an toàn, một chiếc phao cứu sinh khi anh chìm sao?”

    “Không… anh không nghĩ thế. Anh nhớ những năm tháng của chúng ta, sự ổn định, sự quan tâm của em. Anh nhận ra, em mới là người vợ, người bạn đồng hành thật sự. Còn cô ta… cô ta chỉ yêu tiền của anh. An, anh biết anh không xứng đáng, nhưng xin em…” Phan nức nở.

    An thở dài, đặt tách trà xuống. “Anh đã từng hỏi tôi, tôi sẽ tặng anh món quà gì. Món quà đó, Phan, không phải là đoạn video. Món quà của tôi là tự do. Tự do để anh thấy rõ bộ mặt thật của những người xung quanh anh, và giá trị thật sự của người đã ở bên anh mười năm.”

    Cô dừng lại một chút, giọng nói trở nên mạnh mẽ và dứt khoát hơn. “Anh không cần phải cầu xin tôi tha thứ. Anh cần phải học cách đối diện với hậu quả của mình. Cuộc hôn nhân của chúng ta đã kết thúc. Tôi sẽ không quay lại làm người vá víu cuộc đời anh nữa.”

    Nghe những lời đó, Phan hiểu rằng cánh cửa đã đóng sập. Anh đã mất tất cả: vợ, tiền bạc, danh dự, và quan trọng nhất, sự tôn trọng của người phụ nữ duy nhất đã yêu thương anh thật lòng.

    Sáu tháng sau.

    An mở một công ty thiết kế nội thất nhỏ. Cô không còn là “Phu nhân Phan” sống trong biệt thự xa hoa, nhưng cô có được sự bình yên và niềm đam mê đã bị chôn vùi bấy lâu. Tài sản của cô không phải là hai mươi tỷ mà Phan đã lừa lấy, mà là trí tuệ và sự độc lập của chính mình.

    Một buổi chiều, khi cô đang xem bản vẽ, cánh cửa văn phòng mở ra. Một người đàn ông bước vào, mái tóc đã điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo. Đó là luật sư Trường, bạn thân lâu năm và là người đã giúp An trong vụ ly hôn.

    “An này, tôi có tin tốt,” luật sư Trường mỉm cười, đưa cho cô một phong bì. “Sau vụ việc của Phan và cô Thủy, có bằng chứng cho thấy một phần lớn tài sản của Phan được hình thành trong thời kỳ hôn nhân và đã được chuyển nhượng bất hợp pháp nhằm mục đích trốn tránh nghĩa vụ chia tài sản.”

    An nhướng mày. “Ý anh là sao?”

    “Phan đã quá tham lam và sơ hở. Cô Thủy đã tẩu tán tài sản, nhưng không hoàn toàn sạch sẽ. Chúng ta đã truy được một phần của số tiền đó, và quan trọng hơn, căn nhà cũ của hai người, dù đã sang tên mẹ Phan, vẫn có thể bị kiện đòi lại một phần quyền lợi do nó là tài sản chung hình thành trong thời kỳ hôn nhân.” Luật sư Trường đặt tờ séc lên bàn. “Đây là khoản tiền bồi thường đầu tiên, một phần nhỏ của sự công bằng. Và hơn thế nữa…”

    Ông mỉm cười đầy ẩn ý. “Phan đã phải bán đi toàn bộ cổ phần công ty để trả nợ. Một trong những đối tác mua lại đã liên hệ với tôi, ngỏ ý muốn mời cô, người đã quản lý hành chính và tài chính công ty cũ của Phan mười năm, về làm Giám đốc Điều hành. Với tài năng và sự hiểu biết của cô, đây là cơ hội tuyệt vời.”

    An nhìn tờ séc, rồi nhìn sang luật sư Trường. Cô không còn cần tiền của Phan, nhưng cô hiểu đây là sự công nhận cho khả năng của mình. Cô đứng dậy, tiến đến bên cửa sổ, nhìn ra đường phố tấp nập. Cô đã mất một người chồng bội bạc và một khối tài sản, nhưng đổi lại, cô đã tìm lại được chính mình.

    “Cảm ơn anh, Trường. Tôi sẽ nhận lời. Nhưng không phải để trả thù Phan, mà để chứng minh rằng, phụ nữ không chỉ là cái bóng của chồng họ,” An mỉm cười, một nụ cười thật sự rạng rỡ, tự tin. “Về phần Phan… anh ấy sẽ phải tự xây dựng lại từ đầu. Hy vọng lần này, anh ấy sẽ dùng sự thông minh của mình để làm điều gì đó chân chính.”

    An biết rằng, cuộc đời của cô đã bước sang một trang mới, tươi sáng và rực rỡ hơn nhiều so với cái biệt thự xa hoa nhưng lạnh lẽo ngày xưa. Cô đã giành chiến thắng trong trò chơi không phải bằng cách tranh giành tiền bạc, mà bằng cách chọn lựa sự tự trọng, công lý và độc lập. Đó là kết thúc có hậu nhất mà cô có thể có được.

  • Ck đi làm cty ở khu công nghiệp và cái kết

    Ck đi làm cty ở khu công nghiệp và cái kết

    Cân nhắc trước khi xem Video

    *Bài viết không nhằm cổ xuý hay khuyến khích bất kỳ hành động tiêu cực nào, mà chỉ mang mục đích chia sẻ và lên án những hành vi sai trái.

    Cân nhắc trước khi xem Video

    *Bài viết không nhằm cổ xuý hay khuyến khích bất kỳ hành động tiêu cực nào, mà chỉ mang mục đích chia sẻ và lên án những hành vi sai trái.

    Cân nhắc trước khi xem Video

    *Bài viết không nhằm cổ xuý hay khuyến khích bất kỳ hành động tiêu cực nào, mà chỉ mang mục đích chia sẻ và lên án những hành vi sai trái. 
  • Từ nào trong Tiếng Việt vừa nặng, vừa nhẹ –

    Từ nào trong Tiếng Việt vừa nặng, vừa nhẹ –

    Nguồn: https://kenh14.vn/tu-nao-trong-tieng-viet-vua-nang-vua-nhe-tra-loi-dung-ban-lot-top-1-nguoi-thong-minh-nhat-215251115211457296.chn

    Câu đố nghe có vẻ rất vô lý nhưng đáp án thì đơn giản không ngờ.

    Tiếng Việt là một ngôn ngữ giàu đẹp, phong phú và phức tạp với hệ thống thanh điệu độc đáo, tạo nên nét đặc trưng không thể nhầm lẫn. Sự thú vị của tiếng Việt không chỉ nằm ở ngữ nghĩa mà còn ở những trò chơi chữ đầy sáng tạo. Câu đố

    “Từ nào trong Tiếng Việt vừa nặng, vừa nhẹ?” là một minh chứng rõ nét, khiến người nghe không khỏi tò mò và thách thức trí tuệ.

    Câu đố này thoạt nghe có vẻ hack não, thậm chí vô lý. Làm sao một từ lại có thể vừa “nặng” vừa “nhẹ” – hai khái niệm dường như đối lập nhau? Ngay cả người Việt, dù thông thạo ngôn ngữ, cũng có thể bối rối khi đối mặt với câu hỏi này.

    Tuy nhiên, đáp án lại đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng, bởi nó nằm ngay trong sự tinh tế của cách chơi chữ trong tiếng Việt.

    Đến đây bạn đã đoán được chưa? Nếu chưa thì xin công bố luôn: Đáp án cho câu đố này chính là từ… “nhẹ”.

    Từ “nhẹ” vừa mang nghĩa “nhẹ” (trái ngược với nặng), vừa mang dấu nặng – một trong sáu thanh điệu của tiếng Việt. Khi phát âm, dấu nặng tạo cảm giác trầm, “nặng nề” trong âm điệu, khiến từ này trở thành một sự kết hợp hoàn hảo giữa “nặng” và “nhẹ”.

    Theo Từ Điển Tiếng Việt của Hoàng Phê (NXB Đà Nẵng, 2006), “nhẹ” được định nghĩa là “có trọng lượng nhỏ, không nặng”. Đây là nghĩa trực tiếp, chỉ trạng thái vật lý hoặc mức độ không đáng

    kể của sự vật, sự việc. Trong khi đó, trong tiếng Việt, dấu nặng là một thanh điệu trầm, khiến âm tiết khi phát âm nghe “nặng” hơn, như một sự nhấn xuống. Từ “nhẹ” vì thế không chỉ mang nghĩa nhẹ nhàng mà còn chứa đựng yếu tố “nặng” trong cách phát âm và cấu trúc thanh điệu.

    Có thể thấy, câu đố đã tận dụng sự đa nghĩa của từ “nặng” (vừa là trọng lượng, vừa là thanh điệu) để tạo ra một đáp án vừa đơn giản, vừa thông minh. Chắc hẳn, một lần nữa, bạn sẽ phải gật gù: Tiếng Việt đầy bất ngờ!

  • Thanh niên ngang nhiên ny trong lớp học

    Thanh niên ngang nhiên ny trong lớp học

    Cân nhắc trước khi xem Video

    *Bài viết không nhằm cổ xuý hay khuyến khích bất kỳ hành động tiêu cực nào, mà chỉ mang mục đích chia sẻ và lên án những hành vi sai trái.

    Cân nhắc trước khi xem Video

    *Bài viết không nhằm cổ xuý hay khuyến khích bất kỳ hành động tiêu cực nào, mà chỉ mang mục đích chia sẻ và lên án những hành vi sai trái.

    Cân nhắc trước khi xem Video

    *Bài viết không nhằm cổ xuý hay khuyến khích bất kỳ hành động tiêu cực nào, mà chỉ mang mục đích chia sẻ và lên án những hành vi sai trái.

    Cân nhắc trước khi xem Video

    *Bài viết không nhằm cổ xuý hay khuyến khích bất kỳ hành động tiêu cực nào, mà chỉ mang mục đích chia sẻ và lên án những hành vi sai trái.

    Cân nhắc trước khi xem Video

    *Bài viết không nhằm cổ xuý hay khuyến khích bất kỳ hành động tiêu cực nào, mà chỉ mang mục đích chia sẻ và lên án những hành vi sai trái. 
  • Thật ra lúc đầu, tôi nghĩ việc sống chung với mẹ chồng là hoàn toàn bình thường. Cho đến khi chúng tôi sống cùng một mái nhà…

    Thật ra lúc đầu, tôi nghĩ việc sống chung với mẹ chồng là hoàn toàn bình thường. Cho đến khi chúng tôi sống cùng một mái nhà…

    Ngay từ khi tôi về làm dâu, mẹ chồng đã tuyên bố, dù sinh 2 hay 3 đứa con thì điều bắt buộc là phải có một đứa cháu trai, sau này còn chống gậy. Lúc đầu tôi nghĩ mình khỏe mạnh, lại học mót mấy chia sẻ trên mạng thì sẽ có con trai thôi. Nào ngờ chuyện sinh con không hề đơn giản.

    Chồng tôi là con một trong gia đình. Vì thế sau khi kết hôn, chúng tôi phải sống cùng bố mẹ anh. Thật ra lúc đầu, tôi nghĩ việc sống chung với mẹ chồng là hoàn toàn bình thường. Cho đến khi chúng tôi sống cùng một mái nhà. Nói đến mẹ chồng tôi, bà là người khó tính, lại rất quan trọng chuyện nối dõi trong nhà.

    Ngay từ khi tôi về làm dâu, mẹ chồng đã tuyên bố, dù sinh 2 hay 3 đứa con thì điều bắt buộc là phải có một đứa cháu trai, sau này còn chống gậy. Lúc đầu tôi nghĩ mình khỏe mạnh, lại học mót mấy chia sẻ trên mạng thì sẽ có con trai thôi. Nào ngờ chuyện sinh con không hề đơn giản.

    Lần đầu mang thai, tôi không có kinh nghiệm nên vẫn đi giày cao gót. Hôm đó chẳng may sảy chân, tôi bị ngã và không giữ được con. Biết chuyện xảy ra ngoài ý muốn nên chồng không trách cứ. Chỉ có mẹ chồng của tôi là tối ngày chì chiết.

    Tôi mới mất con 2 tháng, chưa gì mẹ chồng đã bắt phải “thả” để tiếp tục có thai. Không những vậy, bà còn mang rất nhiều thuốc bổ không có nguồn gốc rồi bắt tôi uống. Hôm vừa rồi, tôi uống một loại thuốc của mẹ chồng, đến nỗi bản thân bị đau bụng mấy ngày trời. Vì thế nên từ đó, tôi không còn uống thuốc mà mẹ chồng mang về nữa.

    Thấy tôi không chịu uống thuốc, lại chẳng có động thái muốn sinh con tiếp, mẹ chồng suốt ngày dằn hắt. Chiều qua vì không chịu được, tôi đã nói lại vài câu. Thế là sẵn chậu nước trên tay, mẹ chồng hất thẳng vào mặt và đuổi tôi đi khỏi nhà.

    Đúng lúc ấy, chồng tôi liền kéo vợ đi. Anh tuyên bố: “Mẹ đã làm vậy thì bọn con đi”. Thế rồi để mặc mẹ gào khóc, chồng tôi vẫn phóng xe đi. Điều tôi không ngờ là anh có ý định ra ngoài ở thật mọi người ạ. Mấy hôm nay, mẹ chồng có ý xuống nước với tôi. Bà còn nói tôi hãy thuyết phục chồng để từ bỏ ý định ra ở riêng. Tôi thấy khó xử quá, mọi người cho tôi lời khuyên được không?

  • Vụ việc ch;ấn độ;ng của thầy giáo ở Hà Tĩnh

    Vụ việc ch;ấn độ;ng của thầy giáo ở Hà Tĩnh

    Một giáo viên dạy môn ngữ văn ở Hà Tĩnh vừa bị tố có hành vi sàm sỡ, quấy rối tình dục một nữ sinh lớp 8 ngay tại trường.

    Chiều 29-12, trao đổi với Báo Người Lao Động, ông Nguyễn Ánh, Hiệu trưởng Trường THCS Chu Văn An (xã Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh), cho biết ngay khi sự việc xảy ra, nhà trường đã phối hợp với các cơ quan chức năng để làm rõ vụ việc thầy giáo P.V.T. (SN 1980) bị tố có hành vi sàm sỡ học sinh.

    “Sáng nay, nhà trường đã có văn bản báo cáo sự việc cho lãnh đạo Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh. Ngoài ra,  nhà trường đã ra quyết định cho thầy T. nghỉ việc 14 ngày để phục vụ cho quá trình điều tra của công an cũng như ổn định tâm lý học sinh và đồng nghiệp trong trường”- ông Ánh nói.

    Một giáo viên THCS ở Hà Tĩnh bị tố cáo có hành vi sàm sỡ đối với nữ sinh lớp 8 - Ảnh 1.

    Trường Chu Văn An nơi thầy T. công tác (Ảnh; Trang thông tin của trường)

    Theo ông Ánh, thầy T. giảng dạy môn ngữ văn, kiêm phụ trách câu lạc bộ dạy võ của trường.

    Trước đó, vào tối 28-12, mạng xã hội lan truyền nhiều thông tin kèm theo hai video ghi lại cảnh thầy T. bị tố có hành vi sàm sỡ, quấy rối tình dục một nữ sinh lớp 8 tại phòng học.

    Trong đó, một video dài 1 phút 21 giây ghi lại cảnh thầy T. vội vã đi từ bên ngoài vào trong trường. Theo nội dung video, một phụ huynh đi theo và quay lại hình ảnh thầy giáo.

    Vị phụ huynh bức xúc nói rằng vì tin tưởng nên ông mới cho con gái theo lớp học võ do thầy T. đảm nhiệm. Thế nhưng, thầy giáo này lại có hành vi không đứng đắn với con gái ông.

    Một video khác dài hơn 3 phút ghi lại lời kể của hai học sinh liên quan đến sự việc. Theo các em, sáng 28-12, nhóm học sinh trong câu lạc bộ võ thuật đến trường tập luyện. Bất ngờ, thầy T. xuất hiện mà không thông báo trước, sau đó mời nhiều học sinh ra ngoài và chỉ để lại một nữ sinh lớp 8 trong phòng.

    Tại đây, nam giáo viên bị tố đã có hành vi sờ soạng nhiều bộ phận nhạy cảm trên cơ thể nữ sinh. Quá hoảng loạn, nữ sinh đã chạy ra ngoài kêu cứu và gọi điện báo cho bố.

    Đáng chú ý, các em cho biết thầy giáo này từng có hành vi tương tự với nhiều học sinh nữ.

    Cũng theo ông Ánh, trong bản tường trình, thầy T. cho biết sáng hôm đó có đi uống rượu, sau đó đến trường. Khi thấy một phòng học còn sáng đèn, thầy T. bước vào tắt điện và có “nói chuyện” với học sinh.

    Cũng theo thầy hiệu trưởng, quan điểm của nhà trường là luôn bảo vệ danh dự, nhân phẩm của học sinh và sẽ căn cứ vào mức độ, tính chất của vụ việc để có hình thức xử lý kỷ luật phù hợp.

    Được biết, thầy giáo T. trước đây công tác tại một trường THCS khác trên địa bàn huyện Hương Khê (cũ). Năm 2023, nam giáo viên chuyển về giảng dạy tại Trường THCS Chu Văn An (thị trấn Hương Khê cũ).

    Ngoài giảng dạy môn ngữ văn, thầy giáo này thường dạy võ và kỹ năng sống cho học sinh tại một số trường trên địa bàn.

  • Vợ c;ũ đến thăm rồi ngủ lại, nửa đêm nghe âm thanh ngoài phòng khách, hôm sau tôi xin cô ấy táihôn

    Vợ c;ũ đến thăm rồi ngủ lại, nửa đêm nghe âm thanh ngoài phòng khách, hôm sau tôi xin cô ấy táihôn

    Đêm đó, tôi nằm xuống mà không sao ngủ được.

    Ba năm kể từ ngày ký vào tờ giấy ly hôn, tôi đã quen với nhịp sống chỉ có 2 bố con. Sáng đưa con đi học, chiều đón về, tối ăn cơm cùng bố mẹ. Cuộc sống không dư dả, nhưng đủ bình yên để tôi tin rằng mình có thể đi tiếp như thế, chậm rãi và lặng lẽ. Tôi từng nghĩ, mọi thứ đã khép lại rồi.

    Cho đến hôm qua.

    Cô ấy đứng trước cổng nhà tôi, dáng người quen thuộc nhưng ánh mắt thì lạ lẫm hơn xưa. Vẫn là gương mặt ấy, chỉ có điều ánh nhìn không còn sắc sảo như ngày trước, mà nhiều hơn một chút dè dặt, một chút mong chờ. Cô ấy nói muốn vào thăm con. Tôi im lặng vài giây, rồi gật đầu.

    Con trai tôi nhìn thấy mẹ thì sững lại, sau đó chạy ào đến ôm chặt. Nó cười, cười rất tươi, nụ cười mà đã lâu rồi tôi không thấy. Tôi đứng bên cạnh, trong lòng có gì đó vừa ấm lên, vừa nhói đau. Có lẽ, 3 năm qua, đứa trẻ thiếu mẹ nhiều hơn tôi vẫn tưởng.

    Cô ấy ở lại đến chiều, rồi tối. Bố mẹ tôi hỏi han đủ điều, còn con trai thì quấn lấy mẹ không rời. Tôi định mở lời nhắc cô ấy về, nhưng nhìn cảnh đó, tôi lại không nói được. Cuối cùng, bố mẹ giữ cô ấy ở lại ăn cơm và ngủ lại với con một đêm. Cô ấy đồng ý rất nhanh, như thể đã chờ sẵn câu nói ấy từ lâu.

    Con trai tôi chạy ào đến gặp mẹ khi gặp lại. (Ảnh minh họa)

    Tối hôm đó, khi cả nhà đã ngủ, tôi thức dậy đi vệ sinh. Đèn phòng ngoài vẫn sáng. Tôi định tắt thì nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ. Là mẹ tôi và cô ấy. Tôi đứng lại, không hiểu vì sao mình không bước tiếp mà cứ đứng yên nghe.

    – 3 năm rồi, sao con không đi bước nữa?

    Giọng mẹ tôi trầm và chậm. Cô ấy đáp rất khẽ, nhưng rõ ràng:

    – Con không buông được, con nhận ra trong lòng con chỉ có anh ấy thôi.

    Tôi bất giác nín thở. Mẹ tôi thở dài:

    – Nếu vậy, sao hồi đó hai đứa lại ly hôn?

    Cô ấy im lặng một lúc, rồi nói, giọng run run:

    – Tại con sai. Khi đó con chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, nghĩ rằng chỉ cần con gánh được kinh tế thì gia đình sẽ ổn. Con không để ý đến anh ấy, không ở bên lúc anh ấy yếu lòng nhất. Con mạnh mẽ quá, đến mức làm anh ấy thấy mình vô dụng.

    Những lời ấy như từng nhát gõ vào ngực tôi. 3 năm qua, tôi từng trách cô ấy vô tâm, từng cho rằng cô ấy chọn tiền bạc thay vì gia đình. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ, phía sau sự lạnh lùng ấy lại là một nỗi sợ.

    Rồi vợ cũ nói tiếp:

    – Con sợ, sợ nếu con không chứng minh được mình có thể lo cho cả nhà, thì một ngày nào đó anh ấy sẽ tự rời đi vì nghĩ mình là gánh nặng.

    Mẹ tôi im lặng rất lâu rồi mới nói:

    – Vợ chồng sống với nhau, đâu chỉ cần tiền. Quan trọng là hiểu và ở bên nhau.

    Tôi quay về phòng, nằm xuống mà không sao ngủ được. Mọi ký ức cũ ùa về. Đó là những đêm tôi nằm viện, cô ấy tất bật với công việc, những bữa cơm nguội lạnh, những lần tôi muốn nói chuyện nhưng lại thôi vì sợ làm phiền. Hóa ra, cả hai chúng tôi đều yêu, chỉ là yêu theo cách vụng về nhất.

    Đêm đó tôi không tài nào ngủ nổi. (Ảnh minh họa)

    Sáng hôm sau, tôi gọi cô ấy dậy sớm hơn mọi ngày. Cô ấy còn ngái ngủ, hỏi tôi:

    – Anh gọi em dậy sớm vậy làm gì?

    Tôi nhìn cô ấy, người phụ nữ từng là vợ tôi, từng rời xa tôi trong đau đớn, rồi nói một câu mà chính tôi cũng không ngờ mình có thể nói ra:

    – Anh đưa em đi một nơi.

    – Đi đâu?

    Cô ấy hỏi, giọng vẫn còn mơ hồ.

    – Đi làm thủ tục kết hôn.

    Tôi cười đáp. Cô ấy sững người, nhìn tôi rất lâu, đôi mắt đỏ lên nhưng không hỏi thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.

    Con đường đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn hôm ấy không dài, nhưng với tôi, đó là quãng đường của 3 năm hiểu lầm, tổn thương và im lặng. Tôi không dám chắc tương lai sẽ dễ dàng hơn, cũng không dám hứa rằng chúng tôi sẽ không còn cãi vã. Nhưng ít nhất, lần này, tôi biết mình muốn nắm tay cô ấy chặt hơn và không buông ra chỉ vì sợ hãi nữa.

    Có những cuộc ly hôn không phải vì hết yêu, mà vì cả hai đều không biết cách ở lại bên nhau. Và đôi khi, cần đi một vòng rất xa, người ta mới hiểu được điều đơn giản nhất là gia đình không chỉ cần một người kiếm tiền, mà cần hai người cùng quay về.;